Interior in inferiority?
Following the debates about the relationship between architecture and interior, I discern that the perceived inferiority of the interior discipline has deep roots in the conventional (physical) boundaries of the concept of ‘interior.’ These boundaries have constrained its theoretical and conceptual development, paving the way for the prejudices from architecture about the limits of interior theory and practice. Because of this, interior is often viewed as an emerging discipline. This assessment is not entirely wrong when considering interior as a professional practice. However, as we look back at the history of the conceptualisation of ‘interior’—which arose from the primitive experience of enclosed space (Caan, 2011)*—then ‘interior’ can be seen as one of the most fundamental concepts shaping the initial perception of inhabited space. In other words, the origin of ‘interior’ thinking marks the beginning of the evolution of the built environment. Therefore, the lack of theoretical underpinnings in the interior discipline does not stem from the concept itself but from the limitations of a worldview heavily influenced by visual aesthetics within the built environment.
Khi theo dõi những tranh luận liên quan đến mối quan hệ giữa kiến trúc và nội thất, tôi nhận thấy rằng sự yếm thế của chuyên ngành nội thất có nguồn gốc sâu xa đến từ những tư duy hữu hạn về ranh giới vật lý của khái niệm ‘interior’. Chính ranh giới này đã kiềm hãm sự phát triển về hệ thống tư duy lý luận trừu tượng, tạo tiền đề cho những định kiến của kiến trúc về giới hạn lý luận và thực hành của nội thất. Vì lẽ đó mà nội thất thường được nhìn nhận là một chuyên ngành non trẻ và đang định hình. Nhận định này không sai nếu xét về nội thất như một thực hành chuyên nghiệp. Tuy nhiên, nếu nhìn lại lịch sử lý luận của khái niệm ‘nội thất’ với xuất phát điểm là một trải nghiệm cá nhân về không gian khép kín thì ‘nội thất’ có thể xem như là một trong những khái niệm sơ đẳng nhất định hình nên nhận thức đầu tiên về không gian cư ngụ của loài người (Caan, 2011)*. Nói cách khác, lịch sử hình thành của tư duy ‘nội thất’ mở đầu cho sự phát triển của môi trường xây dựng. Do đó, sự giới hạn về nền tảng lý luận của chuyên ngành nội thất không đến từ bản chất của khái niệm này mà là kết quả của một hệ thống nhận thức bị giới hạn bởi thẩm mỹ thị giác trong môi trường xây dựng.
*A discussion about the expansion of the concept of ‘interior’ to ‘interiority’ was discussed in the post Interiority and Urban Interior
*Lập luận chi tiết hơn về sự mở rộng của khái niệm ‘interior’ sang ‘interiority’ được thảo luận ở bài viết Interiority and Urban Interior và Shashi Caan- Tư duy lại về thiết kế và nội thất