Skip to content

How Modernity Forgets

Written by

Linh Phamvu

Vậy là sau rất nhiều trục trặc và trì hoãn diễn ra trong suốt một năm vừa qua, tôi đã chính thức chuyển đến London vào giữa tháng 10, chỉ 2 tuần trước sinh nhật lần thứ 32, để bắt đầu chương trình nghiên cứu Tiến sĩ tại The Bartlett School of Architecture (BSA), University College London (UCL), trường top 3 thế giới về nghiên cứu kiến trúc- đô thị.

Mọi thứ chuyển đổi diễn ra với một cường độ gấp gáp và dồn dập đến nỗi trong vài tuần đầu tiên, tôi thậm chí không có thời gian để hoài niệm về cuộc sống tôi đã bỏ sau lưng chỉ vài tuần trước đó: 5 ngày trước khi bay, dự án của tôi ở công ty hiện tại gặp trục trặc kĩ thuật khiến tôi phải tăng ca đến tối muộn vào những ngày làm việc cuối cùng ở văn phòng. Buổi tiệc chia tay cho gần 20 bạn bè thân thuộc được tổ chức gấp gáp 2 ngày trước khi bay và những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng diễn ra liên tục từ 1 tháng trước cho đến ngày cuối cùng khi tôi chính thức nói từ biệt với xứ sở nhiệt đới ấm áp để đặt chân đến đến trời Âu lạnh giá.

Vượt quá cả kì vọng, London chào đón tôi nồng nhiệt với một thứ thời tiết không thể khó chịu hơn: ẩm ướt và lạnh buốt vì những cơn gió có thể bẻ cong dễ dàng những cái dù rẻ tiền mua vội và thi thoảng hù dọa thổi văng những đứa thấp bé nhẹ cân như tôi. Còn UCL thì thể hiện sự niềm nở và nhiệt tình với tôi bằng một núi thông tin và kiến thức chất đống từ hơn 1 tháng trước chờ được hấp thụ và giải quyết. Nhưng trên tất cả, cuộc gặp đầu tiên kéo dài 3 tiếng giữa tôi và giáo sư hướng dẫn, Sam đã diễn ra một cách hào hứng và đầy cảm hứng đến nỗi sau đó những cuộc gặp đều đặn với thầy trở thành một sự háo hức xen lẫn cả căng thẳng, giúp sưởi ấm tâm trạng băng giá của tôi trong những tuần tiếp theo.

Nếu như tôi của năm 2017, khi lần đầu tiên đặt chân đến nước Anh xa xôi đã cảm thấy hào hứng và tràn trề sức sống như thể được tái sinh thì tôi của năm 2022 khi quay lại Anh quốc lại đang cảm thấy như thể, một cách hết sức kì lạ, đã đánh mất một phần nào đó của bản thân. Cái cảm giác mất mát mơ hồ này bao trùm và ám ảnh tâm trí tôi suốt gần 3 tháng đầu tiên ở London, phủ bóng lên phần lớn sự hồ hởi phấn khích về cuộc sống nghiên cứu sinh trước mắt. Mãi cho đến tuần thứ 2 của tháng 12, sau khi được thầy hướng dẫn giới thiệu cuốn How Modernity Forgets (HMF), tôi bất chợt tìm ra lời giải cho sự ám ảnh này.

Previous article

[T07] Di sản vắng mặt và ám ảnh thực tại

Next article

Là “học” hay “làm” Tiến sĩ?