Skip to content

Interior in inferiority?

Written by

Linh Phamvu

Looking back to the period from 2020 to 2023, when I started this blog, my biggest motivation grew out of a fear of forgetting. I was afraid that if I did not record these reflections and observations, I would soon forget the valuable knowledge I had accumulated during my Master’s year. More important is the fear of forgetting the exhilarating feeling of being immersed in a vast ocean of knowledge. The second, more practical reason was that journaling reminded me why I wanted to leave the industry and pursue an academic research path. Ironically, once entering the research environment, both of these motivations transformed into my biggest obstacles to writing. In other words, once the fear of forgetting was resolved by a full-time research work, I found myself unable to come up with a satisfying answer to that lingering question.

Unintentionally, this sense of aimlessness exposed a deeper issue that I have always avoided confronting: Who am I writing for? Initially, when I started blogging, I never doubted that I was the only target reader who needed to be catered to and satisfied. However, this answer clearly contradicts the meticulousness and financial investment I have put into this public blog rather than using a private, free platform. This initial answer seems to be a superficial solution that covers up an unsettling situation: the uncertainty about my place in the built environment field and, consequently, my target audience. More importantly, this confusion seems to take root from my background in interior design.

Quay lại thời điểm từ năm 2020-2023 khi bắt đầu viết blog, động lực lớn nhất của tôi đến từ nỗi sợ lãng quên. Tôi sợ rằng nếu không ghi chép lại những suy ngẫm và quan sát này thì chẳng mấy chốc tôi sẽ lãng quên những kiến thức giá trị tích góp được trong một năm học Thạc sĩ; và quan trọng hơn cả là lãng quên cảm giác hưng phấn khi được đắm mình trong biển kiến thức mênh mông vô tận. Lý do thứ hai thực tế hơn: viết blog nhắc nhở tôi lý do vì sao tôi quyết định từ bỏ industry để bước chân vào con đường nghiên cứu học thuật. Trớ trêu thay, khi chính thức trở thành nghiên cứu sinh Tiến sĩ, cả hai động lực trên lại biến thành trở ngại lớn nhất của tôi trong việc viết blog. Nói cách khác, khi nỗi sợ lãng quên được hóa giải nhờ công việc nghiên cứu toàn thời gian, tôi trở nên bất lực trong việc tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi trên.

Sự chơi vơi này vô tình phơi bày một vấn đề sâu xa hơn mà chính bản thân tôi xưa nay luôn né tránh: viết CHO AI? Hiển nhiên, tại thời điểm ban đầu của việc viết blog, tôi chưa từng nghi ngờ rằng tôi là đối tượng độc giả duy nhất cần được chăm sóc và thỏa mãn. Thế nhưng, câu trả lời này lại tự mâu thuẫn với việc đầu tư tài chính cho một trang blog công cộng (thay vì một platform mang tính riêng tư và miễn phí khác). Nói cách khác, câu trả lời trên dường như chỉ là một lớp giải pháp bao bọc cho một nguyên nhân sâu xa hơn xuất phát từ sự bối rối trong việc xác định vị trí của mình khi nói về lĩnh vực môi trường xây dựng. Quan trọng hơn cả, sự mơ hồ này có xuất phát điểm từ chính nền tảng thiết kế nội thất của tôi.

Previous article

[R09.1] Space Syntax và Bảo Tồn Đô Thị