Interior in inferiority?
[Photo] The Cube Houses (Kijk-Kubus) was designed by the Amsterdam architect Piet Blom. The photo was taken during my trip to Rotterdam in 2018. This complex is also known as Blaakse Bos (City within the city). The unusual orientation of these tilted cubes redefines the concept of interiority, extending it beyond the conventional boundaries of interior spaces.
It has been almost a year since the last post was published on this blog. Over that time, my life has not undergone any significant upheavals, yet it has been filled with constant undercurrents and shifts beneath a seemingly calm and peaceful surface. In a previous post, where I shared the challenges of transitioning from a professional “9 to 5” life to a full-time research student life, I saw these shifts as an inevitable consequence of breaking old routines and establishing new ones. However, those surface-level shifts turned out to be merely the outward expression of much deeper and more significant internal tremors.
Đã gần một năm trôi qua khi bài viết cuối cùng được đăng trên blog này. Cuộc sống của tôi trong suốt thời gian đó không có quá nhiều biến động to lớn nhưng lại tràn ngập những rung động và va đập không ngừng ở bên dưới một bề mặt tưởng chừng như rất phẳng lặng và bình yên. Ở trong một bài viết chia sẻ về những khó khăn khi chuyển đổi từ cuộc sống đi làm “9 to 5” sang cuộc sống của một nghiên cứu sinh Tiến sĩ, những va đập này tại thời điểm đó được tôi nhìn nhận như một hệ quả tất yếu của việc đập bỏ và thiết lập lại một loạt những thói quen sinh hoạt mới. Thế nhưng, những va đập tất yếu ấy hóa ra cũng chỉ là sự chuyển dịch bề mặt của một loạt những rung động to lớn hơn ẩn sâu bên trong.
The first thing I want to address is why it is that I stopped writing on this blog for nearly a year. The most apparent reason was a lack of time. But clearly, that was just a pretext for a deficiency of passion and enthusiasm for this task. Sadly, I was only aware of this truth recently when I was dusting off and revisiting some old posts on the blog. The stagnation occurred after all my attempts to push myself forward ended up in failure. The first failure was when I confronted the question: Why write at all?
Vấn đề đầu tiên tôi muốn đề cập đến là nguyên nhân tôi từ bỏ việc viết blog trong gần một năm qua. Lý do bề mặt nhất có lẽ là vì sự eo hẹp về thời gian. Nhưng rõ ràng đó là một sự bao biện cho việc thiếu nhiệt huyết và đam mê với một công việc nào đó. Đáng buồn thay, tôi chỉ mới nhận ra sự thật này gần đây khi đang ngồi phủi bụi và lục lọi lại những bài viết cũ trên blog. Sự trì trệ diễn ra sau khi mọi nỗ lực thúc ép bản thân trong thời gian vừa qua đều thất bại thảm hại. Thất bại đầu tiên nhất là khi tôi phải đối diện với câu hỏi: viết ĐỂ LÀM GÌ?