Tôi bắt đầu nhen nhóm ý định chuyển hướng từ industry sang nghiên cứu vào khoảng cuối năm 2019- 2020, khi đang làm trưởng nhóm thiết kế nội thất cho một văn phòng kiến trúc của Pháp tại Vientiane. Về bản chất, đó là một quyết định không dễ vì trong ngành thiết kế, con đường từ industry sang academia gần như là đường một chiều, một khi đã bước chân vào thì khó quay lại. Thế nhưng, một cách kì lạ, tôi đưa ra quyết định cuối cùng này khá nhanh chóng… Thế nhưng, cái giá phải trả để trở thành một phần kiến tạo nên “mạch nước ngầm” khoa học đó là không nhỏ. Sau hơn một năm ở UCL, tôi tin rằng cảm giác phấn khích tột độ xen lẫn nỗi bất an vô hình và sự chông chênh với biên độ dao động lớn khi bản thân luôn trong trạng thái vận động và tư duy không ngừng để không bị nuốt chửng bởi sự vô tận của kiến thức là một sự tra tấn thần kinh với số đông mọi người.
Archive:
#UCL
Vậy là đã hơn 6 tháng trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu chương trình nghiên cứu Tiến sĩ (PhD) ở UCL. Trong 2 học kì đầu tiên này, ngoài việc tìm hiểu sâu hơn về tính khả thi và phương pháp nghiên cứu cho đề xuất nghiên cứu (research proposal) của mình, tôi còn phải dành kha khá thời gian để dự khán (audit) một loạt các môn học của chương trình MSc Space Syntax: Architecture and City. Thời gian đầu, tôi tham dự các lớp học kéo dài không dưới 3 tiếng này một cách khá miễn cưỡng. Sức ì của khoảng thời gian 4 năm đi làm khiến việc cặm cụi ngồi học như một sinh viên trên giảng đường không còn sức hút quá lớn với tôi nữa. Nhắc đến đây có lẽ nhiều người sẽ thắc mắc: thế PhD không phải là cũng là đi học sao? Câu trả lời là có và không, tùy vào hệ thống giáo dục đào tạo của mỗi nước, nhưng sự khác biệt giữa PhD và các bậc học bên dưới (undergrad- cử nhân, postgrad-thạc sĩ) là rất lớn.
Vậy là sau rất nhiều trục trặc và trì hoãn diễn ra trong suốt một năm vừa qua, tôi đã chính thức chuyển đến London vào giữa tháng 10, chỉ 2 tuần trước sinh nhật lần thứ 32, để bắt đầu chương trình nghiên cứu Tiến sĩ tại The Bartlett School of Architecture (BSA), University College London (UCL), trường top 3 thế giới về nghiên cứu kiến trúc- đô thị.
Mọi thứ chuyển đổi diễn ra với một cường độ gấp gáp và dồn dập đến nỗi trong vài tuần đầu tiên, tôi thậm chí không có thời gian để hoài niệm về cuộc sống tôi đã bỏ sau lưng chỉ vài tuần trước đó. Nếu như tôi của năm 2017, khi lần đầu tiên đặt chân đến nước Anh xa xôi đã cảm thấy hào hứng và tràn trề sức sống như thể được tái sinh thì tôi của năm 2022 khi quay lại Anh quốc lại đang cảm thấy như thể, một cách hết sức kì lạ, đã đánh mất một phần nào đó của bản thân.